MN
KHÁM PHÁ VÀ TRẢI NGHIỆM CÁ NHÂN
MN

1. Chức năng của lệnh Git Push

Lệnh git push trong Git được sử dụng để tải các thay đổi từ kho lưu trữ cục bộ lên một kho lưu trữ từ xa. Khi bạn thực hiện các thay đổi trong nhánh cục bộ của mình, chúng sẽ không tự động được đẩy lên kho từ xa (ví dụ như GitHub, GitLab) cho đến khi bạn chạy lệnh git push. Chức năng cụ thể của git push bao gồm:

  1. Đẩy commits: Lệnh này đẩy tất cả các commit mới từ nhánh cục bộ lên nhánh tương ứng trên kho từ xa.
  2. Tạo nhánh mới trên remote: Nếu bạn tạo một nhánh mới cục bộ và đẩy nó lên kho từ xa, Git sẽ tạo nhánh tương ứng trên kho từ xa.
  3. Cập nhật refs: Lệnh git push cập nhật các tham chiếu (refs) của nhánh cục bộ trong kho từ xa để đồng bộ hóa chúng với nhau.
  4. Xoá nhánh từ xa: Sử dụng git push với tham số --delete, bạn có thể xóa một nhánh trong kho từ xa.

Ví dụ cơ bản:

  • git push origin main: Đẩy các commit mới từ nhánh main cục bộ lên nhánh main của kho từ xa có tên origin.
  • git push origin --delete old_branch: Xóa nhánh old_branch khỏi kho từ xa origin.

Khi bạn sử dụng git push, Git sẽ yêu cầu xác thực nếu kho từ xa yêu cầu.

2. Lịch sử lệnh Git Push

Lệnh git push đã trải qua một số thay đổi và cải tiến kể từ khi Git được tạo ra. Dưới đây là một tóm tắt về lịch sử và phát triển của lệnh git push:

  1. Git ban đầu (2005): Git được tạo ra bởi Linus Torvalds vào năm 2005 để quản lý mã nguồn của Linux kernel. Lệnh git push trong phiên bản ban đầu chủ yếu chỉ hỗ trợ việc đẩy các thay đổi từ nhánh cục bộ lên nhánh tương ứng trên kho từ xa.
  2. Sự bổ sung của --force--delete:
    • --force (2006): Tùy chọn --force được thêm vào để buộc đẩy các thay đổi ngay cả khi có xung đột với kho từ xa, thường được sử dụng để ghi đè lịch sử commit.
    • --delete (2008): Tùy chọn --delete được giới thiệu để cho phép người dùng xóa các nhánh từ xa.
  3. Tùy chọn --tags--all:
    • --tags (2008): Tùy chọn này được thêm vào để đẩy tất cả các thẻ (tags) từ kho cục bộ lên kho từ xa.
    • --all (2009): Tùy chọn này cho phép đẩy tất cả các nhánh từ kho cục bộ lên kho từ xa trong một lệnh duy nhất.
  4. Git 1.7.x (2010): Phiên bản này đã cải thiện các lệnh như git push, bao gồm việc làm rõ hành vi mặc định khi đẩy các nhánh cục bộ lên nhánh từ xa.
  5. Git 2.0 (2014): Trong phiên bản này, hành vi mặc định của git push đã thay đổi. Trước đây, git push mặc định sẽ đẩy tất cả các nhánh matching với nhánh trên kho từ xa. Tuy nhiên, kể từ Git 2.0, hành vi mặc định là chỉ đẩy nhánh hiện tại lên kho từ xa (theo cấu hình simple).
  6. Git 2.3.x và push.default (2015): Git giới thiệu tùy chọn push.default để người dùng có thể cấu hình hành vi mặc định khi chạy git push. Các giá trị như simple, matching, current, và upstream cho phép kiểm soát chi tiết hơn hành vi của lệnh git push.
  7. Git 2.29 (2020): Git thêm các tính năng bảo mật và xác thực liên quan đến git push, giúp bảo vệ tốt hơn khi đẩy các thay đổi lên kho từ xa, bao gồm việc hỗ trợ các hệ thống quản lý thông tin xác thực.
  8. Các cải tiến bảo mật và xác thực (2020-2023): Các phiên bản Git gần đây đã bổ sung nhiều tính năng liên quan đến bảo mật và xác thực khi sử dụng lệnh git push, đặc biệt là với các kho từ xa yêu cầu xác thực mạnh hơn như GitHub và GitLab.

Qua nhiều năm, lệnh git push đã được tối ưu hóa và bổ sung nhiều tùy chọn, giúp người dùng có thể quản lý mã nguồn hiệu quả và an toàn hơn.

3. Git Push có bắt buộc đi với origin không?

Lệnh git push không bắt buộc phải đi kèm với origin, nhưng thường được sử dụng với origin vì đây là tên mặc định cho kho lưu trữ từ xa mà bạn đã clone từ đó. Tuy nhiên, bạn có thể sử dụng git push với bất kỳ tên kho từ xa nào mà bạn đã cấu hình trong repository của mình.

Một số trường hợp không cần origin:

  1. Khi có nhiều remote:
    • Nếu bạn đã thêm nhiều kho từ xa và đặt các tên khác nhau, bạn có thể sử dụng tên của các remote này thay vì origin.
    • Ví dụ: git push my_remote main sẽ đẩy nhánh main lên kho từ xa có tên là my_remote.
  2. Khi đã cấu hình remote mặc định:
    • Nếu bạn đã thiết lập một remote mặc định cho nhánh hiện tại, bạn có thể chỉ cần chạy git push mà không cần chỉ định tên remote. Git sẽ tự động đẩy lên remote mặc định này.
    • Để thiết lập remote mặc định, bạn có thể sử dụng lệnh: git branch --set-upstream-to=my_remote/main (thay my_remote bằng tên kho từ xa của bạn).
  3. Sử dụng URL thay vì tên remote:
    • Bạn có thể đẩy trực tiếp đến một URL thay vì sử dụng tên remote.
    • Ví dụ: git push https://github.com/user/repo.git main.

Ví dụ về cách sử dụng không có origin:

git remote add upstream https://github.com/otheruser/repo.git
git push upstream main

Trong ví dụ này, bạn đã thêm một kho từ xa có tên là upstream, và git push upstream main sẽ đẩy nhánh main lên kho từ xa upstream.

Tóm lại: origin là tên mặc định, nhưng không bắt buộc phải sử dụng. Bạn có thể thay thế nó bằng tên bất kỳ của remote mà bạn đã thiết lập.